Giới Thiệu Đêm Noel
Thục Hiền lách người qua cửa, chạy vọt tuốt ra sân tìm chút không khí trong lành để thở. Trong phòng, khói thuốc và tiếng ồn làm nhức đầu không chịu được. Đến nỗi ham vui như cô cũng tìm cách chạy trốn đám nhí nhố trong ấy Năm nào cũng vậy, đêm Noel là chị Thanh Thư tổ chức họp mặt linh đình, lớn hơn cả tất niên. Gặp ông anh rể của cô cũng thuộc loại dân chịu quậy. Cho nên nhà của hai người lúc nào cũng bạn bè tới tấp. Thục Hiền thích đến đây hơn là ở nhà mình. Ở nhà, đi ra đi vô mẹ con dì Phương lúc nào cũng yểu điệu thục nữ, nhìn mà bực cả mắt.
Tính cô sôi nổi và thích bay nhảy. Còn hai người thì lúc nào cũng điệu đàng, sướt mướt. Điệu rơi điệu rụng, điệu từ mẹ xuống con, từ con lên mẹ, nhìn mà chịu không nổi. Phải chi tính tình cũng mềm mỏng như vẻ ngoài thì còn đỡ. Đằng này đụng chuyện một chút là dữ lên như sư tử. Đạo đức giả không chịu được. Nghĩ tới là thêm bực mình Thục Hiền nguẩy đầu một cái, khẽ nhăn mặt tự trách mình. Đã bỏ học thi vì ham vui, vậy mà đến đây còn chịu khó nhớ tới hai người đó rối tức. Dại dột chưa từng thấy Cô rời băng đá đứng dậy, đi lòng vòng giữa mấy chậu kiểng. Vừa đi, cô vừa hát khe khẽ. Một lát hứng chí lên. Cô dậm dậm chân theo điệu nhạc và nhảy một mình Cuối cùng mệt quá, cô ngồi phịch xuống băng đá mà thở. Chợt có tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo một câu ” Hay tuyệt ” vẳng ra từ phía bên kia cây bùm sụm làm Thục Hiền quay lại tìm kiếm Từ trong chỗ tối, một gã con trai bước ra. Trên tay hắn là lon coca và điếu thuốc cháy đỏ. Hắn đến đứng trước mặt Thục Hiền, búng tay cái tách:
– Cô hát hay lắm và nhảy cũng đẹp. Tôi biết chắc là cô mệt lắm, đúng không? Hắn chìa lon coca về phía cô:
– Xin mời Hắn nheo mắt, nói thêm:
– Tôi vừa mới khui chứ chưa uống, có thể yên tâm Chẳng đợi mời lần thứ hai, Thục Hiền cầm ngay lon coca, nói tỉnh bơ:
– Cám ơn ý tốt của anh Cô uống liền một hơi, rồi chép miệng:
– Tôi khát khô cả cổ, nhưng lại lười vào nhà. Lon coca này xuất hiện thật đúng lúc. Cám ơn anh – Không có chi Tên con trai vừa nói vừa ngồi xuống bờ xi măng, đối diện với băng đá. Hắn ngồi im, kín đáo quan sát cô. Thục Hiền cũng nhìn lại hắn. Ôi trời! Người gì mà tóc tai như ổ quạ, dài phủ kín cả gáy. Ăn mặc thì bụi đời hết chỗ nói. Bộ đồ jean bạc phếch cắt tua ở ống tay và gấu áo. Trông hắn có vẻ dân chơi chính cống. Rất may là hắn có khuôn mặt trầm tĩnh và dễ nhìn. Nếu không chắc cô đã bỏ chạy mất rồi Hắn biết Thục Hiền nhìn, nhưng có vẻ như không quan tâm, cũng như bất cần biết cô nhận xét ra sao về mình. Hắn mỉm cười, chìa tay ra:
– Cô hát hay lắm. Có theo nhóm nào không? – Nhóm gì?
– Ý tôi muốn nói có theo ban nạc nào không hay là hát ở các tụ điểm? Tôi thấy không quen Thục Hiền hiểu ra, bật cười:
– Bộ tôi giống ca sĩ lắm hả? Có người nhận xét mình như vậy thì thích thật – Bộ không phải?
– Không tôi còn đi học. Thỉnh thoảng cũng hát chút ít, nhưng không theo nhóm nào cả. Thế còn anh? Nghe cách nói, tôi đoán anh thuộc ban nhạc nào đó?