Giới Thiệu Dạt Vòm
Tôi rời khỏi ngôi nhà thân thuộc vào buổi sáng thứ hai. Một sáng thứ hai phẳng lặng như hàng trăm buổi sáng thứ hai tôi đã gặp hoặc sẽ gặp trong đời. Ô cửa sổ nào đó trên tầng thượng quên cài chốt. Cánh cửa chốc chốc bị gió lùa, nện mạnh vào khung nhôm chát chúa. Ở khúc quanh hành lang, Minh – chị gái tôi đang chạy cật lực trên máy thể dục. Tiếng động cơ rầm rì tô điểm cho hàng loạt động tác mạnh mẽ dứt khoát bung vào không gian bao quanh. Rõ ràng, chị tôi đang đua tranh với một đối thủ vô hình đáng căm ghét, chứ không phải chút ít trọng lượng dư thừa do chính chị tưởng tượng ra.
Ồ, nếu chị Minh không vểnh tai lắng nghe, thì tôi có thể vội vã tiết lộ chị tôi là một bộ xương thật sự. Trước kia, chị mơ ước trở thành nhà toán học. Chị cũng kiếm được học bổng du học, nhưng cuối cùng, chị không thể làm nghiên cứu hay giảng viên ngành toán, mà lại làm nghề kiểm toán. Thỉnh thoảng buổi trưa, ngồi vạ vật tán phét với đám bạn ở một cafe gần trường Kiến trúc, tôi vẫn quay mặt ngó lơ nếu tình cờ chị cũng bước vào. Chị Minh rất cao, da nâu, ánh nhìn lơ đãng. Vẻ gầy nhom của chị đặc biệt đến nỗi mấy thằng oắt bạn tôi há hốc miệng, phỏng đoán đó là một người mẫu ảnh hay kinh khủng hơn, hậu duệ rơi rớt của một giống dân nào đó chui ra từ rừng già Amazon chẳng hạn. Vẻ ngoài khác thường dễ làm những đôi mắt lạ lạc lối. Nếu biết chị tôi chỉ là một nhân viên kiểm toán quèn, chẳng có niềm vui nào đặc biệt ngoài thói quen nghe nhạc jazz – mà cái thú này chị cũng tha về sau thời gian du học – thì tất cả mọi ánh sáng hấp dẫn phủ quanh chị sẽ mau chóng tan biến. Điều ổn nhất là chị luôn để tôi yên. Chẳng bao giờ chị xen vào chuyện rắc rối của tôi cả, mặc dù chị có đủ lý do nếu hứng thú làm việc ấy…
Tôi dự định im lặng, chẳng cần phải chào hỏi chia tay làm gì thêm khó chịu. Tuy nhiên, lúc tôi đi ngang qua hành lang, chị bấm nút dừng máy thể dục.
-Em đi đâu? – Câu hỏi vang lên, phá vỡ sự im lặng quen thuộc.
-Một nơi nào đó! – Tôi tìm ra một câu nói mù mờ, sẵn sàng đương đầu một cuộc phỏng vấn chán ngắt.
Thế nhưng, đôi mắt lơ đãng chỉ lướt qua chiếc ba-lô xộc xệch trên vai tôi:
-Em có cần tiền không?
-Có! – Tôi gật nhẹ – Em vẫn còn một ít. Nhưng nếu có thêm thì tốt hơn.
Chị Minh bước đến tủ sách. Rút quyển Cái trống thiếc ra khỏi ngăn trên cùng. Các tờ bạc lớn cất giữa các chương truyện. Cách cất giấu tiền thật kỳ quặc. Chị cho tôi 800 ngàn, trích từ tiền công làm kiểm toán thuê vào buổi tối cho các công ty tư nhân. Khoản tiền khá lớn với tôi lúc này. -Đi nhanh đi! Bye! – Chị nói nhanh, quay trở lại máy tập. Tiếng máy rầm rì xóa mờ những đối thoại lẫn các ý nghĩ vừa diễn ra. Cuộc chiến đấu với một đối thủ vô hình lại tiếp diễn.
Ngay dưới cầu thang tầng hai là cánh cửa phòng Hoan, con nhóc 8 tuổi, đứa con cuối cùng của ba má tôi. Cửa gỗ không khóa, tôi biết. Con nhóc chẳng bao giờ cài chốt. Đêm, gặp ác mộng, hoặc phát hoảng lên vì đủ thứ linh tinh tưởng tượng trong đầu, con nhóc chạy chân đất, đập cửa phòng tôi hối hả. Tôi vừa hé cửa, nó lỉnh vào ngay. Mặc kệ tôi bật đèn sáng choang để vẽ bài, mặc kệ tiếng nhạc rock ầm ĩ, nó nằm co ro trong góc giường, ngủ ngon lành. Đôi khi, cái mũi nhỏ xinh chun lại, đôi môi bé xíu dẩu ra, và nó lầu bầu điều gì đấy trong mơ, trông rất ngộ nghĩnh. Khi tôi bế con nhóc trả về phòng, nó ngủ say mà vẫn rúc sát vào ngực tôi, chẳng khác nào con mèo bông đòi che chở. Năm ngoái, làm bài tập mô hình, tôi cắt bìa cứng còn thừa, làm cho Hoan một con gấu có thể cử động bằng dây kéo. Một món đồ chơi xoàng xĩnh, nhưng lại khiến con nhóc vui sướng kỳ quặc. Nó cầm khư khư con gấu, đến nỗi màu sắc giấy bìa nhạt đi, các sợi dây buộc phía sau đứt tung. Con nhóc cố gắng nối lại. Một cái chân dài hơn chân kia. Mỗi lần bắt gặp con gấu có hai chân không bằng nhau ấy, bỗng len lỏi vào tim tôi cảm giác rầu rĩ không sao hiểu nổi. Ừ, cảm giác rầu rĩ khó hiểu ấy cũng giống lúc này, khi tôi sắp rời khỏi ngôi nhà thân thuộc, bắt đầu cuộc sống tự lập hoàn toàn khác lạ đối với một chàng trai 18,5 tuổi.
Tôi nhìn đồng hồ. Đã 6 giờ sáng. Nếu tôi vào phòng Hoan, có lẽ con nhóc sẽ hé mở từng con mắt đen, sẽ thắc mắc hỏi tôi đi đâu. Tôi có thể nói dối không chớp mắt với bất kỳ ai khác. Nhưng với em tôi thì không. Rồi nó sẽ gào lên. Sau đó, có Chúa mới biết việc gì tiếp nối nếu ba má phát hiện ra tôi sắp bỏ nhà đi. Tôi đứng im, chạm nhẹ tay lên cửa thay lời tạm biệt. Rồi tôi chạy thật nhanh xuống cầu thang, lao ra sân. Cánh cổng sắt hé mở, không gây tiếng động.