Cõi đời hư thực

Cõi đời hư thực

Giới Thiệu Cõi đời hư thực

– X ung pho… ong! Tất cả theo tôi, tụt quần ra! Vượt qua suối, đánh chiếm bằng được mục tiêu.
Trần Củng vừa hô, vừa nhảy từ trên giường xuống đất, tụt phăng cả quần dài, quần lót quàng vào cổ, quơ chiếc quạt cây làm súng vác lên vai, nồng nỗng lao ra sân, tiến về hướng bờ ao, đứng lại ra lệnh:
– Tổ một cảnh giới, tổ hai, tổ ba theo tôi vượt suối!
Trần Củng mặt phừng phừng như gấc chín, giơ cánh tay phải gân guốc khoát nửa vòng, rồi vác “súng” nhảy ùm xuống ao, cái dụng cụ “sung sướng” như củ phúng sì vắt vẻo cũng “tõm” xuống nước.
Chiếc quạt nặng, lại bị nước cản, Trần Củng không sao “xung phong” được. Lúc vác trên vai, khi ôm trước bụng, vừa lội, vừa ngã dúi dụi, nước ập vào miệng ằng ặc, ùng ục, bùn ngàu lên sùng sục. Vừa ngóc được đầu lên khỏi mặt nước, Trần Củng đã lớn tiếng hô:
– Không được bỏ vị trí chiến đấu. Tất cả tiến lên!
Chị Mạ đang cuốc đất ngoài mảnh vườn con sau nhà, nghe tiếng hô “xung phong” của chồng, lạnh toát cả người, vội bỏ cuốc chạy về nhà. Thấy anh Củng đang vật lộn với chiếc quạt cây ở dưới ao trong một trạng thái hết sức quyết liệt, nước mắt chị trào ra, rồi như bừng tỉnh, chị ào xuống ao, rẽ nước nhao về phía anh Củng. Khi chị ôm được anh để kéo vào bờ, liền bị anh hất ngã. Anh Củng vội vồ lấy chiếc quạt ôm ngang, hừng hực tuyên bố:
– Báo cáo đồng chí. Tôi không bị thương, vẫn tiếp tục chiến đấu được.
Hai vợ chồng vật lộn với nhau ở dưới nước như hai con trâu. Bùn, nước tung toé. Chiếc ao nhỏ như chao nghiêng, từng mảng bèo tây xô dạt vào bờ. Anh Củng, với một quyết tâm “dù có hy sinh” cũng phải “đánh chiếm bằng được mục tiêu”. Vì vậy “đồng đội” có quật ngã để anh phải “bỏ vị trí chiến đấu” cũng không thể làm anh lùi bước. Chị Mạ, bằng giá nào cũng phải lôi được anh lên bờ để đưa về nhà. Thành ra hai bên co kéo khá quyết liệt. Chiếc quạt cây văng ra góc ao chìm nghỉm.
Như thường lệ, họ hàng, làng xóm lại kéo ra, mỗi người mỗi tay giúp chị Mạ mới đưa được anh Củng về nhà. Bị mọi người ghìm giữ trên giường, anh Củng vẫn gồng mình, nghiến răng, trợn mắt, hô:
– Chúng mày cứ bắn tao đi. Chết tao cũng không khai nửa lời. “Dù phải chịu cực hình tàn khốc thế nào, không bao giờ phản bội xưng khai”.
Bác sĩ Bằng phải tiêm tiếp một liều thuốc ngủ, dần dần anh Củng mới bớt vùng vẫy, cơ bắp như mềm ra. Anh nói ít, rồi âm lượng nhỏ dần, đứt quãng, rời rạc, đôi mắt đờ đẫn và ngủ thiếp.
Mọi người ra về, chỉ còn Bằng neo lại. Chị Mạ lấy chiếc quần mặc cho chồng để thay cho chiếc chăn chiên. Chị lấy khăn mặt dấp nước, vắt khô ngồi tỉ tê lau rửa mặt mũi cho anh Củng. Tự dưng nước mắt chị lại ứa ra. Thấy vậy, chị Bằng vừa thu xếp đồ nghề, vừa hỏi:
– Làm sao mà mày lại để cho anh ấy lên cơn?
Chị Mạ quệt nước mắt, nói:
– Tao chỉ sơ suất một chút thôi… Cả ngày hôm qua tao đạp xe ba chục cây số sang Đông Hồ chỉ để nghe một câu chuyện về thời nhỏ của anh ấy để tối về kể lại cho anh ấy nghe. Cơm tối xong, nằm xem ti vi mệt quá ngủ quên mất, tỉnh dậy thì đã gần sáng. Thấy anh Củng ngủ ngon lành, tao cũng yên tâm đi nấu bữa sáng cho con Quế ăn đi làm, rồi mang cuốc ra vườn cuốc nốt chỗ đất còn lại trồng vạt rau ngót. Ai ngờ…
– Từ hôm xuất viện về anh Củng có hay lên cơn như thế này không? – Bằng xoay hẳn người ngồi đối diện với Mạ, hỏi như để bắt đầu tâm sự.
– Cũng chỉ thỉnh thoảng thôi. Ngày nào không được nghe một câu chuyện về quá khứ vinh quang của mình, y rằng ngày hôm sau anh ấy sẽ lên cơn tâm thần. Mà mày tính, hai mẹ con tao đã “sưu tầm” đến cạn kiệt.
Chị Bằng nhìn chị Mạ hỏi tiếp giọng của một thầy thuốc:
– Ngoài ra, anh Củng còn có biểu hiện gì nữa không?
– Mày thật thông cảm tao mới nói… Nhưng mà thôi, đó là chuyện riêng của vợ chồng tao.
Chị Bằng kéo ghế ngồi xích lại, đặt bàn tay mềm lên vai chị Mạ, giọng nhỏ:
– Mạ, mày với tao là bạn. Tao lại là thầy thuốc. Tao cần biết để giúp mày chữa chạy cho anh Củng.

Đọc Online Cõi đời hư thực

Đọc Onine

Download Ebook Cõi đời hư thực

Download PDF

Download Epub

Download Mobi

Download AZW3

Exit mobile version