Giới Thiệu Cỏ Biếc
– A! Ngừng lại cho tao ghé đây một chút
Hoài Khanh vừa hét vào tai, vừa đập mạnh vào vai làm Bạch Yến hoảng hốt tấp xe vô lề
-Tr ời ơi! Mày giở trò gì đây quỷ?
Khanh nhảy xuống xe mặt tỉnh queo:
Tao bảo mày stop chớ có gì đâu
Nháy m ắt một cái cô cao giọng:
– Hãy đợi đấy thỏ đế
Dứt lời cô chạy ào đến cái tủ kem mua ra một bịch nào là sinh tố rồi yaourt lỉnh khỉnh
Y ến càu nhàu:
– Mấy thứ này chỗ nào không bán, mày bắt ngừng gấp làm tao mất cả hồn Lấy ra mộ bịch sinh tố, co ghim ống hút vào rồi đưa tận miệng Yen: Vậy hút một hơi cho hoàn Hồn
Y ến đẩy tay Khanh ra:
– Xì! Ai lại ăn uống ngoài đường kỳ vậy
Leo lên ngồi sau Yến, Khanh lý sự:
– Ăn uống là một trong những quyền quan trọng nhất của con người. Đâu có luật nào cấm ăn…hút ngoài đường. Nhất là đang lúc khát như vầy. Hút vào một ngụm sinh tố đã phải biết.
– Nh ưng mà người ta nhìn mình.
– À! Đó là tại họ thèm…
Bạch Yến gắt gỏng:
– Không nói với mày nữa. Đồ ngang như cua.
Khanh véo vào eo Yến:
– Ê! tao thích con ghẹ hơn, nó có đốm có bông trông lịch sự chớ không đến như con cua, xấu lắm!
Y ến lắc đầu:
– Tao sợ mồm mép mày quá rồi yêu quái ạ!
– Vậy thì tao im để tiếp tục sự nghiệp ăn uống, chớ không phải vì mày đâu nghen.
Bạch Yến nhún vai chăm chú điều khiển xe. Qua khỏi mấy cái ngã tư đèn xanh đỏ, vẫn không nghe Khanh chót chét. Cô nhắc:
– Nè! Sắp tới nhà mày rồi đó yêu quái. Nói gì thì nói cho đã, kẻo đến giờ tịnh khẩu lại than không có chi để đấu láo.
Khanh th ở dài:
– Mày làm tao mất hứng rồi. biết nói quái gì đây?
Hơi nghiêng đầu ra sau Yến gợi ý:
– Thiếu gì chuyện kể lể. Thí dụ chuyện thường ngày ơ? nhà mày chẳng hạn. Anh chàng Nam và con nhỏ Lan Chi ra sao rồi?
Khanh nhún vai:
– Chuyện của họ, tao đâu biết
Bạch Yến cười cười:
– Thật hông? Tao nhớ mày là chúa tò mò mà!
Hoài Khanh làm thinh. Yến lại tiếp tục chót chét:
– Bà dì Ninh vẫn ngày hai buối đến sòng tứ sắc hả?
Khanh nhếch môi:
– Chờ dì ấy biết gì khác ngoài việc xòe bài.