Giới Thiệu Chuyện Tình Muôn Thuở
Cơn gió nhẹ buổi trưa thoảng qua làm lay động xôn xao cành lá. Một khoảng trời xanh ẩn hiện sau kẽ lá trên đất Minh Phương. Đúng là dường lảng quê có khác, cây rợp cả một khoảng trời mênh mông.
Con đường đất mát rượi bởi tán lá rậm của hàng cây bên đường. Đó đây loáng thoáng những cánh hoa nắng lung linh màu vàng nhạt.
Nỗi buồn trong lòng Phương tựa hồ như biến mất khi đặt chân lên mảnh đất miền quê này. Có lẽ An Thi đã đúng khi kéo cô về vùng quê ngoại của nhỏ chơi. Cái êm đềm tĩnh lặng, cuộc sống hiền hòa và chan chứa tình quê đã làm Phương quên bẵng nỗi buồn trong tâm khảm và quên đi cuộc sống xô bề bức bối của cái thành phố chật chội toàn người và người… Và cả ngôi nhà lúc nào cũng nằng nặng không khí xám xịt với gương mặt đăm đăm cau có của người dượng ghẻ…
Tiếng trầm trồ ca tán của An Thi chợt vang bên tai kèm theo là cái ghịt vai mạnh bạo của nhỏ làm Phương đứt dòng suy tưởng.
– Ối trời? Nhìn kìa, Mịnh Phương ơi!
Phương lên tiếng trách móc:
– Nhìn gì hả nhỏ? Kéo người ta muốn ngã ngửa, còn ra lệnh nhìn này nhìn nọ. Phương nhìn kìa, mận sai trái ghê chưa? Đỏ mọng nữa nhé! Ngon hết sẩy?
Minh Phương gật đầu, mắt hau háu nhìn:
– Ứ, ngon thiệt? Nhiều thế sao không hái ăn, uổng thiệt hén Thi? Thi nheo mắt lém lỉnh:
– Thì bây giờ có hai đứa mình hái nè.
Phương ngó bạn, mở to mắt hỏi:
– Mận của ai, quen không mà hái? Hay tính trèo rào kẽm gai vô ăn trộm hả nhỏ?
Thi lắc đầu đấm đảng:
Minh Phương vội gật đầu đồng tình:
– Ừ, vậy là mình vào hái ăn được hén? Rồi chợt nhớ ra, Phương vội hỏi:
– Ủa? Mà nhỏ Hồng em họ của Thi đâu rồi?
– Gặp bạn giữa đường nên nó đứng lại nói chuyện rồi. Chắc chút nữa cũng tới thôi.
Minh Phương gật đầu như đã hiểu, rồi theo chân bạn vòng đến cửa rào để vào trong.
Bất chợt tiếng réo gọi cản ngăn của bé Hồng vang lên lanh lảnh làm cả hai phải dừng bước:
– Ấy, dừng lại! Hai người tính làm gì vậy?
– Một con bé độ mười bốn tuổi xách chiếc lồng hái trál cây xộc xệch đến, hỏi ngắn hỏi dài và nói tiếp:
– Bộ tính mở rào vào hái mận hả? Không được đâu?
An Thi quay lại nhln em, khó hiểu:
– Sao lại không được? Nhà này của ông Mười, mọi khi về quê, chị vẫn thường vào đây hái mận, có sao đâu?
Con bé phùng má gi ải thích:
– Lần này thì khác rồi chị ơi! Nhà này hổng phải nhà của ông Mười đâu. Thi tròn mắt ngạc nhiên:
– Em nói gì lạ! Rõ đây là nhà ông Mười, em nói chẳng phải là sao? Chắc ông Mười bán nhà cho người khác rồi, phải không Hồng? Bé Hồng vội gật đầu:
– Phải rồi! Chị Phương mởi tài ghê. Nhà này của chủ khác rồi. An Thi nhíu mày vẫn chưa tin:
– Sao kỳ vậy? Mới có một năm đã đổi chủ rồi sao?
Phương ngó bạn cười trêu:
– Nhỏ 1àm như nhà của mình không bằng.
– Bộ đợi Thi về người ta mới bán nhà được hả? Thi nhăn nhó:
– Không phải vậy… Rồi chắc lưỡi tiếc rẻ:
– Tiếc quá. Bây giờ làm sao có mận ăn được nữa đây?
Bé Hồng vội chen lời:
– Có mấy trái xoài hái ngoài vườn ăn cũng mệt rồi chị Thi.