Giới Thiệu Chứng Chỉ Thời Gian
Mùa xuân năm 1970, mặt trận rừng miền đông – không gian hoành tráng – Từng đoàn quân ra trận – Bài ca “Tiến về Sài Gòn” rộn ràng giục giã…
Hiền, một cô gái trẻ, quân phục giải phóng, bồn chồn nhìn theo đoàn quân… Rồi cô quay vào võng tập hát một mình bài “Tiến về Sài Gòn”. Từ phía sau Phan xuất hiện ngắm nghía Hiền đắm đuối, Phan tiến sát đến mức Hiền nhận ra làn hơi nóng phía sau. Hiền giật mình quay lại…
Hiền : Kìa Trưởng Ban! (Nhảy ra khỏi võng) Báo cáo trưởng ban!…
Phan : (Cợt nhả) Đừng gọi tôi thế… giờ này không phải là giờ hội họp hay công tác. Cứ gọi là anh Phan có phải thân mật hơn không?
Hiền : Dạ… dạ thưa thầy…
Phan : Ừ… thì gọi thế cũng được. Dù sao tôi cũng có dạy em một vài tiết học. Mặc dù bây giờ đã làm trưởng ban dân vận, tôi không còn ngồi trên bục giảng nữa. Nói như người đời vẫn nói tôi “mất dạy rồi”. (Cười) Hiền ơi… Hiền!
Hiền : Dạ thưa thầy…
Phan : Sao Hiền quá khách khí thế! (Lặng ngắm) Em có điều đáng quý hơn nhiều kẻ khác là, là dù tôi có dạy thay thầy Hoàng vài tiết, mà nay em vẫn nhớ gọi tôi bằng thầy. Nhất tự vi sư, bán tự vi sư sách xưa vẫn dạy thế. Nhưng việc ấy chưa phải quan trọng. Đáng ra em phải nhớ việc này. Từ một cô giao liên vùng giáp ranh cực kỳ nguy hiểm ai đã xin cho em được lên trên này, công việc nhàn nhã, tính mạng cũng đỡ bị đe dọa.
Hiền : Thưa thầy… nhưng nguyện vọng của em là được trở lại ấp…
Phan : Sao?
Hiền : Báo cáo trưởng ban, từ hôm được điều lên đây em cứ thấy mình nhàn nhã quá. Nói thật với trưởng ban em không muốn sự nhàn nhã như thế này.
Phan : (Cười khẩy) Thế đồng chí muốn gì?
Hiền : Học tập Nghị quyết được biết cả mặt trận đang náo nức lập công, tất cả đang dốc sức cho thắng lợi cuối cùng, giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước. Thế mà hơn 3 tháng nay ở ban dân vận tôi chẳng được giao một việc gì cả…
Phan : Đồng chí có hiểu vì sao không?
Hiền : Không. Tôi chỉ có cảm giác là, chính trưởng ban không cho tôi đi đâu cả.
Phan : (Phá lên cười) Tôi thì có quyền hành gì. Tất cả là do cấp trên, do tổ chức… Hừ, mà đáng lẽ chính đồng chí phải biết lấy điều ấy chứ.
Hiền : (Ngây thơ) Em làm sao mà biết được ạ?
Phan : Không biết! Không biết mà lại dám yêu.
Hiền : (Kinh ngạc) Yêu? Thế nghĩa là…
(Vừa lúc ấy Lưỡng vào, tay xách giỏ rau, không ai nhìn thấy anh)
Phan : Thứ nhất, điều kiện chiến trường, hoàn cảnh chiến đấu, cơ quan không thể chấp nhận chuyện tình ái yêu đương lúc này. Mới về có mấy ngày đã yêu.
Hiền : Nhưng… Em với anh Lưỡng biết nhau từ trước kia mà.
Phan : Từ trước cũng phải gác lại! Đấy là điều thứ nhất. Điều thứ hai cô cũng thừa biết bố Lưỡng hiện làm gì? Hắn làm rạp trưởng một rạp chiếu phim trong thành phố. Như thế có nghĩa là tên đại tư sản, vừa là kẻ tàng chứa tuyên truyền đầu độc nhân dân thứ văn hóa nô dịch độc hại, là công cụ của chế độ bán nước. Hơn nữa, bản thân y thường xuyên giao tiếp với Mỹ, Đài Loan, Hồng Kông, Xanh Ga Po… Ai mà xác định được mục đích của các cuộc giao du đó.