Giới Thiệu Chẻ Buồn Thành Gió
Cầm Thi sốt ruột nhìn đồng hồ rồi chán nản nhìn một… biển xe tràn lan xung quanh. B ữa nay cô thấm thía hơn ai hết chuyện kẹt xe. Đã hơn một tiếng đồng hồ nhưng Thi vẫn chưa thoát khỏi vòng vây này. Ở nhà chắc bà Thoại Lan đang lẩm bẩm rủa vì không biết Cầm Thi đang ở đâu, làm gì. Eo ơi! Chì cần nhớ tới cặp mắt sắc lẻm của bà Lan, Cầm Thi đã đứt từng đoạn ruột. Phải chi Thi ngoan ngoãn vâng lời bà, không xách xe đi thì bây giờ cô đâu phải ”Tiến thoái lưỡng nan, đi về lận đận” như thế này.
Nuốt tiếng thở dài vào lòng, Cầm Thi lấy chai nước trong balô ra uống.
N ước làm Thi tĩnh táo hơn đôi chút. Ngay lúc Thi đang uống một ngụm nữa thì chiếc Astrea của cô bi đẩy về phía trước, bánh xe tông vào phía sau một chiếc Future. Bị đẩy bất ngờ, Thi nhủi đầu, nước trong miệng cô phun tóe lên váy cô gái đang tréo chân ngồi một bên trên yên xe Future.
Cầm Thi đưa tay lau mặt rồi nhẹ nhàng xin lỗi. Cô nàng mặc váy trừng đôi mắt tô màu nhủ đồng về phía cô rồi buông một câu:
– Đồ quỷ cái! Đền cái áo cho bà đi.
Cầm Thi biết mình đụng phải thứ thiệt nên cố mềm mỏng.
– Em xin lỗi. Em không cố ý.
Cố gái xỉ thẳng vào mặt Thi:
– Mày mà cố ý thì ăn bộp rồi. Nào! Cái áo của tao bạc triệu đó. Tính sao đây?
Người Cầm Thi nóng rần lên vì bao nhiêu ánh mắt xung quanh đang nhìn vào mình. Cô tức lắm nên xẵng giọng:
– Ch ả tính gì hết. Dính tí nước vào áo mà đòi đánh, đòi đền. Định ăn vạ hả? Cô gái rời chiếc Future, mặt tối sầm: – Mày nói ngang hả con kia? Để tao dạy cho mày biết thế nào là lễ độ.
Cô gái đưa tay lên, nhưng với một đòn tay, Cầm Thi đã giữ và bẽ ngoặt tay cô ta lại dù Thi vẫn còn ngồi trên chiếc Astrea. Đám đông xung quanh vừa la ó vừa bóp còi xe inh ôi để phản đối, hành động quá khích của hai người. Cầm Thi buông cô ta ra, giọng đanh lại:
– Mai mốt có giở thói côn đồ nhớ nhìn người cho kỹ nhé. Không phải ai cũng đứng yên để bị đánh đâu.
V ừa bóp bóp cổ tay đau, cô gái vừa tuông một tràng chửi cho đỡ tức. Cầm Thi làm thinh nhìn cô ta điệu hạnh leo lên ngồi phía sau cô bạn. Cả hai ăn mặc thật sang trọng, y như sắp đi dự tiệc. Ấy vậy mà… Cầm Thi bỗng thấy tiếc cho thái độ, lời nói vô văn hóa của cố gái trông khá xinh đó. Ngồi trên yên chiếc Future cô nàng vẫn ném về phía Thi những tia nhìn căm ghét y như hai người từng có mối thâm thù đâu từ kiếp trước.
Cầm Thi khó chịu vô cùng trước gương mặt xấc xược, cái nhìn đày khiêu khích ấy, khổ nỗi cô không tránh đi đâu được.
Ch ống chân xuống đường, Cầm Thi nhích từng chút, từng chút. Mùi khói xe, tiếng động cơ bụi… tất cả khiến khoảng không gian quanh Thi như đang sôi lên. Phải chôn chân một chỗ như vầy ai chả dễ nổi điên, nhưng có điên thì cũng điên… văn hóa chớ.
Ấ m ức, Thi xoay lưng lại như để xem kẻ nào vừa rồi đã úi vào xe cô cho sinh chuyện, nhưng Thi chỉ bắt gặp những gương mặt nhăn nhó bặm trợn sẵn sàng gây gổ, thậm chí đánh nhau nên cô đành ngoan hiền xoay lên và tiếp tục nhích từng chút, từng chút. Cực nhọc lắm, Thi mới thoát khỏi đoạn đường nêm cứng người và xe ấy nhờ rẽ tắt vào một ngõ hẻm thông qua đường khác.