Giới Thiệu Cánh Diều Mơ Ước
Năm nay, mùa hè đến sớm. Nắng tháng Tư tràn trề đổ xuống khắp nơi, dát vàng từng khóm tre già, chan hoà những gốc rạ với đất cày đến nỗi nhìn xa khó thể phân biệt được đâu là rạ, đâu là đất màu nhộm nắng. Không khí thơm thơm mùi mật hoa, cây cỏ. Lá tươi xanh hớn hở chuyện trò xôn xao với gió. Con đường nhỏ bao quanh làng sáng lên như một dải bạc, vòng vèo rồi mất hút vào luỹ tre sẫm màu, xa tít.
Tôi ngồi trên đám cỏ tóc tiên mềm mại. Cái đầm lớn ven đường đến khúc này bắt đầu cạn dần, sen súng chen nhau nở đầy che giấu lớp bùn sánh bên dưới. Những tiếng động bí ẩn đâu đó thỉnh thoảng lại nổi lên phá tan cảnh thinh lặng của buổi xế đường quê. Tôi chờ mặt trời xuống. Cái mâm đồng rực rỡ kia còn chói chang trên bầu trời xanh ngắt. Bây giờ, nó đang sáng ngời như một tấm kính lửa hừng hực, nhưng lát nữa đây, những tia lửa ấy sẽ thu lại, màu vàng chói sẽ dịu đi, đận hơn rồi chuyển thành màu vàng cam. Cái vành tròn mặt trời hiện rõ như vành nón lá và sẽ không còn hắt vào mắt tôi những sợi vàng nóng bỏng. Tôi có thể nheo mắt nhìn thẳng vào nó, mặt đối mặt thách thức. Rồi sung sướng biết bao khi nó thua cuộc lẩn trốn dần sau ngọn núi Phước Tường. Cảnh tượng tuyệt vời ấy, niềm vui bí ẩn ấy thu hút tôi không rời cho đến khi bầu trời chỉ còn màu xanh ngự trị với những đám mây vàng đầu núi chuyên chở chút hào quang còn sót lại.
Mặt trời vẫn còn ngạo nghễ đổ nắng. Tôi thì thầm một mình “Hãy đợi đấy!” Rồi xê dịch ra phía bờ đầm để tìm theo dấu một con ếch vàng vừa nhảy xuống.
– Tìm con ếch hả?
Tiếng thì thầm ngập ngừng bên tai làm tôi giật nảy người. Một chú bé trạc bằng tuổi tôi đang dõi mắt theo vệt đi của con ếch. Có lẽ là một đứa chăn trâu. Cái quần đen bạc màu, cái áo ca rô lem luốc hở bụng, tay vung nhè nhẹ một cây roi bằng tre nhỏ rí. Xế xế đó, dưới cánh đồng trơ trụi, một con trâu đứng thảnh thơi nhai cỏ từ lúc nào bên bờ đắp. Tất cả chứng tỏ tôi đoán không sai. Tôi không quen nó và cũng chẳng chịu nghĩ rằng mình quen biết với một thằng bé chăn trâu, nhưng giữa cảnh thinh lặng êm ả của một buổi chiều dễ chịu như hôm nay, tôi đâm mau mắn gật đầu:
– Ừa, nó chui xuống dưới cái lá sen có hột nước to ở trển đó. . . chắc nó bơi xa rồi.
Để trả lời tôi, chú bé nhảy ngay xuống đầm. Đôi chân lún bùn lộp ộp theo mỗi bước đi. Nó vặn vẹo thân hình, nhanh nhẹn vạch những lá sen to.
– Thoát đâu cho khỏi.
Thoắt một cái, chú bé đã vin bờ, nhún người phóc lên, tay cầm chặt con ếch vàng đang vươn chân giãy dụa.
– Trời ơi, mầy làm gì vậy? Sao bắt nó?
– Nấu cháo. Con ếch ngon bá cháy. Con này mập quá. Có lấy không?
Cả nhà vẫn chê tôi là một thằng bé uỷ mị nếu không muốn nói là nhát gan. Bố tôi thường đùa bảo tôi cốt cin gái, do sự lần lẫn hoặc gì đó, mụ bà đã nắn lộn. Thực sự, tôi không thích trò đùa tinh nghịch, ác độc của lũ bạn cùng tuổi. Đối với tôi, mỗi sinh vật, cây cỏ đều giống như tôi, nghĩa là có tiếng nói riêng, đời sống riêng theo cách của chúng. Tôi không hiểu vì đâu tôi lại có ý nghĩ đó, nhưng quả thật khi nhìn lũ kiến, đôi chim, quan sát chúng, tôi hình như đã nghe được phần nào mẩu chuyện mà chúng kể cho nhau. Hoặc nhìn dòng nhựa chảy từ thân cây bị chặt gãy, tôi nghe như có tiếng kêu than, đau đớn qua tiếng xào xạc của lá. Bố cho là tôi nhiều tưởng tượng, nhưng tôi tin đó là có thật. Vì vậy, giờ đây nhìn thằng bé chăn trâu kẹp chặt con ếch giữa mấy ngón tay và nghe tiếng rin rít nho nhỏ cùng bốn cái chân quơ đạp, chắp lại như cầu van vỉ, lòng tôi bừng lên nỗi giận tức. Tôi đứng thẳng dậy, nói như hét: