Giới Thiệu Bắt Tay Sương Mù
“Mây bồng bềnh trời cao”, “Đi qua mùa thu”, “Buổi chiều trên đầu ngọn trúc”… là những truyện ngắn nằm trong tập truyện BẮT TAY SƯƠNG MÙ dành cho lứa tuổi mới lớn.
Đó là những nỗi buồn vu vơ, những rung động trong trẻo của tuổi mới lớn, những giận hờn cũng rất vô tư, hồn nhiên… Những nhân vật chính trong các tác phẩm này đã làm nên những câu chuyện về tình bạn và tình yêu thuở học trò thật đẹp.
Theo sách Giáo dục công dân lớp 11 thì tình yêu là… Không biết là gì nữa, quá trời định nghĩa phức tạp luôn! Đọc đi đọc lại hai ba lần, gấp sách lại rồi mà Thư vẫn còn ngẩn ngơ.
Mới đầu mùa hè, Thư đã lon ton đi mua bộ sách giáo khoa chuẩn bị năm học mới, Thư vốn có tính lo xa và cẩn thận mà. Nhưng… còn một lý do đặc biệt nữa để Thư mua sách sớm như vậy, Thư muốn xem bài hai mươi mốt sách công dân nói gì mà mấy anh chị lớp trên quảng cáo rầm rộ với mấy đứa lớp dưới. Thì ra là… tình yêu – chuyện muôn thuở hấp dẫn của mọi lứa tuổi, đặc biệt là lứa tuổi học trò lại càng nóng bỏng. Thư cũng thấy thích thích, đọc rồi thì thấy hay hay dù Thư chắc chắn mình không hiểu hết những gì sách viết. Phải chi có một đứa bạn thân cũng tò mò như Thư nhỉ! Có người để nói và nghe về đề tài này chắc là rất thú vị. Thú vị như chuyện từ lâu lắm rồi, trong lòng Thư có một đám mây, đám mây này ương bướng cứ ở lì trong tâm trí Thư mà không chịu bay đi.
Đang mơ màng ngủ, tự dưng Thư bị lay lay, lắc lắc. Trời ơi, ai mà mạnh tay quá vậy?
– Dậy, tui có cái này hay lắm cho bà xem nè!
Nói rồi, Minh ngại ngần chìa cuốn sách ra. Sách Giáo dục công dân lớp 11. Chết rồi, đúng tim đen của Thư rồi. Sao hắn tài vậy ta? Hay là hắn cũng nghe xì xồ bàn tán từ các anh chị lớp trên? A, hay là trong lòng hắn cũng có một đám mây mơ hồ nào đó, như Thư…
– Tỉnh! Tỉnh! Làm gì mà ngồi thừ ra vậy, cô nương?
– Ông làm gì mà trầm trọng vậy? Phá giấc ngủ của tui…
Đến lượt Minh ngồi thừ ra, có vẻ nghĩ ngợi, có vẻ gì đó đăm chiêu lắm. Cứ để mặc hắn ngồi đấy, Thư xuống nhà sau rửa mặt rồi cột tóc tai gọn gàng, quay vào vẫn thấy hiện trường… không đổi. Thư cầm quyển sách lên, cười mỉm mỉm. Trong đầu thầm “phục” bạn mình quá xá, hắn biết Thư đang nghĩ gì à? Cùng lúc lại chửi rủa hắn “ghê” quá, con trai gì mà… Lật đúng bài hai mươi mốt, chữ TÌNH YÊU tựa bài đã được tô sáng bằng viết highlight màu cam chói lọi, Thư bật cười thành tiếng rồi chuyển sang cười ha ha, rung rinh cả đôi vai. Minh xụ mặt xuống, nói giận dỗi:
– Ê, không được chọc quê tui à nha!
– Nè, ông khai mau đi, sao ông quan tâm đến vụ “tình iêu” này quá vậy? trước đây ông có quan tâm đến môn này đâu? – Thư sửa giọng thành chữ “iêu” chọc ghẹo Minh. Hắn vẫn im lặng.
– Tui thân với ông từ hồi đi mẫu giáo tới giờ, chọc ghẹo ông chi? Ông thích cô bé nào rồi à, nói đi tui làm… quân sư cho! – Thư hạ thấp giọng ra vẻ rất chân thành và nghiêm trọng.
Không ngờ Minh cũng hạ thấp giọng rồi bắt đầu kể về “đám mây” trong lòng hắn. Ra là hắn đã để ý cô nàng đang học cùng lớp đàn guitar. Rằng hắn tập luyện rất chăm chỉ, nhưng cả năm nay hắn vẫn không “qua mặt” được cô nàng đó. Tự ái con trai nổi lên, thầy dặn mỗi ngày phải ôm đàn hai tiếng đồng hồ thì hắn ôm đàn gảy từng tưng hơn ba tiếng, cuối cùng hắn cũng toại nguyện, sức học của hắn giờ đã ngang và nhỉnh hơn cô nàng đôi chút. Chuyện đời đơn giản thế thì… trưa nay Thư đâu có mất ngủ và hết hồn vì cứ tưởng mình bị lộ tim đen. Từ đối thủ, chuyển thành nhu cầu “đối thoại”. Nhưng… bó tay, cô nàng rất ít nói trong giờ học, chỉ cắm cúi ghi bài và đàn, hết giờ học thì có người đưa đón. Hổm rày Minh xao xuyến lắm rồi, chẳng biết từ bao giờ, tay lướt trên dây đàn, mắt nhìn khuôn nhạc mà tim và óc thì bị một “đám mây” che phủ: cái dáng ngồi ôm đàn guitar rất lạ của Vân – tên cô nàng, lại là “mây”. Theo lời Minh thì cây đàn guitar có vẻ quá to so với dáng gầy và mảnh của Vân nhưng những âm thanh cất lên từ nơi đó thì… tuyệt vời.