Giới Thiệu Bạn Bè Ơi
– Tao mà là con trai, chọn người yêu, tao sẽ chọn cô nào thật xinh…
Lan Anh bĩu môi, nhòm sát mặt Hoa:
– Vâng, “lão” Trung nhà mày cũng “chết” mày chỉ vì cái xinh ấy thôi. Các cụ bảo rồi: “Cái nết đánh chết cái đẹp”.
– Nhưng các cụ còn bảo “Gái tham tài, trai tham sắc” cơ mà! – Hoa vẫn gân cổ.
Chị Lành gõ thước cành cạch xuống mặt hòm:
– Thôi, be bé cái mồm chứ, mười hai rưỡi đêm rồi đấy. Đi ngủ đi…
– Được rồi, nhưng mai phải tiếp tục đấy nhá. Em cực kỳ phản đối cái Hoa. Như Lê hói còn có lý, đằng này… – Lan Anh cố vớt vát.
– Có lý quá đi chứ. Ai mà chẳng thích người chung thủy… – Lê hói giũ màn, lầu bầu.
Thủy lùn ngáp rõ to. Cuộc tranh luận chấm dứt. Linh thò cổ xuống giường Lan Anh rủ rê:
– Lên đây ngủ với tao đi, buồn quá.
Lan Anh trèo lên giường trên. Chị Lành đã chui vào màn, còn cố ngóc đầu dậy nhìn sang:
– Tụi mày đúng là lũ đồng tính, không đêm nào rời nhau được!
Linh thò tay tắt nốt ngọn đèn cuối cùng. Cả phòng im lặng, chỉ nghe tiếng gió lùa hun hút dọc hành lang. Mơ hồ đâu đó là tiếng ghi ta bập bùng vẳng tới. Chắc là ở dãy nhà A7 đằng sau, tụi con trai khoa Toán “đóng đô” ở đó. Hồi mới vào trường, đứa con gái khoa Văn nào cũng nghĩ tụi con trai khoa Toán cứng quèo, khô như củi, chẳng biết tí ti lãng mạn. Nhưng mới qua năm thứ nhất, đứa nào cũng biết mình nhầm. Khoa Văn chưa bao giờ thắng khoa Toán trong những trận đấu bóng, trong những lần thi văn nghệ. Thậm chí vừa tháng trước, một “nhân mạng” khoa Toán đã ôm về giải nhì cuộc thi thơ sinh viên. Các nàng khoa Văn nhìn các chàng khoa Toán với con mắt khác hẳn. Thế nhưng cả phòng 418 này lại thêm một kết luận hùng hồn rằng “Bọn con trai khoa Toán đểu lắm, sở khanh lắm” chỉ vì chuyện của Hạnh. Suốt hai năm trời yêu nhau tha thiết, đùng một cái thằng Vinh khoa Toán đá Hạnh, quay sang theo đuổi một em khoa Sử khóa sau khá xinh nếu không kể cặp mắt cận cứ lồi ra như mắt cá vàng.