Hầu hết những ai đã từng có mặt trong cuộc đời này đều có chung một nhận định rằng: “Trong các mối quan hệ của con người, có thể nói mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái là thiêng liêng nhất. Nó không đơn thuần chỉ là huyết thống, máu mủ tình thâm, mà còn mang đậm tính luân lý và đạo đức xã hội.”
Trong mối quan hệ đó, công lao sâu dày của cha mẹ được tôn vinh, lòng hiếu thảo của con cái được ghi nhận. Nhưng mọi tán dương bằng ngôn từ đều không thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩa của hai tiếng Mẹ Cha!
Ca dao Việt Nam ví rằng:
“Gió đưa cành trúc la đà
Cha mẹ còn sống Phật đà hiện thân.”
Trong kinh Tăng Chi I, đức Phật dạy rằng: “Đối với bậc chân nhân, thiện nhân, hai đặc tính này sẽ được biết đến, đó là biết ơn và đền ơn đúng pháp.”
Tất cả, tất cả… đều khẳng định công ơn sanh thành dưỡng dục của cha mẹ là cao quý nhất trên đời và bổn phận làm con phải hết lòng báo đáp.
Nhưng than ôi:
“Ngó lên, nhang tắt, đèn lờ,
Muốn nuôi cha mẹ, bây giờ còn đâu!.”