Dù gắn bó do quan hệ huyết thống hay bởi “duyên” gặp gỡ, chị em gái luôn là những người hiểu nhau một cách đặc biệt. Họ không chỉ giống nhau ở diện mạo mà còn có nhiều điểm chung khác: sở thích, tính tình, cách cảm nghiệm cuộc sống. Họ hiểu nhau, chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau, nâng bước cho nhau trước sóng gió cuộc đời.
Không những thế, chị em gái còn là người cùng lưu giữ những kỷ niệm quý giá: lúc đùa giỡn dưới chăn, khi đắm mình trong dòng nước mát, lúc tập kịch cho buổi biểu diễn ở trường, rồi những chuyến du lịch, những bí mật, hay những rung động đầu đời… Tất cả những kỷ niệm thời niên thiếu ấy chính là sợi dây gắn kết tình chị em với nhau.
Những khi gặp sóng gió, người mà ta muốn tìm đến chia sẻ nhất vẫn là chị hoặc em gái mình. Là chị em, nghĩa là có một sự tin tưởng tuyệt đối. Chúng ta có thể thú nhận những điều ngu ngốc, những chuyện điên rồ chúng ta mắc phải, và cả những ước mơ thầm kín nhất chúng ta đang ấp ủ. Tình chị em sẽ trở nên bền vững hơn khi chúng ta biết chia sẻ và cảm thông. Bất kể đó là hạnh phúc hay đau khổ, chiến thắng hay thất bại… khi được sẻ chia, chúng ta sẽ tìm thấy niềm vui, sự thanh thản nơi tâm hồn.
Điều đặc biệt khác không thể không kể đến đó là giữa chị em gái không chỉ có tình chị em, mà còn có tình cảm bạn bè, tri âm, tri kỷ, yêu thương, thấu hiểu, chân thành và hỗ trợ nhau.
Với tất cả những điều kể trên, Chị tôi như một món quà dành riêng cho những chị em gái. Hy vọng cuốn sách Chị Tôi sẽ đưa đến cho bạn một cái nhìn sâu sắc hơn về vai trò quan trọng của chị em gái trong cuộc sống. Bên cạnh đó, bạn có thể bắt gặp trong cuốn sách một số truyện liên quan đến tình cảm giữa anh trai với em gái, hay chị gái với em trai. Điều này là vì, mặc dù chúng ta khó có thể chia sẻ mọi vấn đề của nữ giới với anh em trai, nhưng chúng ta vẫn có thể chia sẻ với họ một tình cảm đặc biệt, bởi có chung một quan hệ huyết thống. Anh trai chính là người thầy đầu tiên dạy chúng ta về một nửa còn lại của thế giới bằng cách chỉ cho chúng ta leo trèo, đấu vật, hay hào hứng theo vũ điệu xoay tròn của quả bóng trên sân.
Tất cả các câu chuyện trong cuốn sách này đều hướng đến tình yêu, sự thử thách, gia đình, sự trưởng thành, chia ly, bổn phận làm cha mẹ, sự mất mất và mối liên kết giữa hai thế hệ. Hy vọng cuốn sách sẽ mang đến cho bạn những cảm nghiệm mới mẻ về cuộc sống, về tình cảm sâu lắng giữa chị em, và hơn thế nữa, bạn sẽ thấy được mình đã may mắn và hạnh phúc thế nào khi cuộc đời ban cho bạn một người chị hoặc người em như hiện có.
Chị Hoa hồng
Chúng ta là chị em. Mãi mãi là như vậy. Sự khác biệt giữa chúng ta là có thực, nhưng niềm vui giữa chúng ta luôn luôn hiện hữu.
– Elizabeth Fishel
Thuở nhỏ, tôi thường chơi một mình trong vườn nhà bà. Tôi leo lên những cây thục quỳ và những cây cao lớn trong vườn. Dù rằng rất thích chơi ở đó nhưng tôi luôn cảm thấy cô đơn. Mẹ mất khi tôi mới lên ba, bố thì không có nhiều thời gian bên tôi. Những năm sau đó tôi phải thay đổi chỗ ở liên tục với những người mẹ kế, với bà và thậm chí là ở trại trẻ mồ côi. Tôi luôn ao ước có một người chị. Dường như một phần ký ức của tuổi thơ đã trượt qua tôi. Tôi không thể nhớ nổi, nhưng rõ ràng, có một khoảng trống sâu thẳm, vô hình nào đó trong tôi – nỗi khao khát khôn nguôi về một người chị. Nhưng tôi biết đó là điều không thể.
Khi chơi trong vườn nhà bà, tôi luôn tưởng tượng mình có một người chị xinh đẹp như hoa, người sẽ cùng tôi đến trường, sẽ kể chuyện cho tôi nghe và sẽ chơi búp bê cùng tôi.
Lớn lên, tôi kết hôn và có một gia đình. Tôi làm việc chăm chỉ và hài lòng với những gì mình có. Nhưng đôi khi, trong những buổi tối tĩnh lặng, khi ngắm nhìn bãi cỏ xanh mênh mông hay vô số những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, tôi vẫn cảm thấy trong mình nỗi khao khát kỳ lạ về một người chị.
Buổi tối nọ, sau một ngày làm việc mệt mỏi, vừa ngồi trên xích đu thêu thùa, vừa ngước nhìn bầu trời, bất chợt nỗi khao khát ấy lại trỗi dậy trong tôi. Khi chuẩn bị vào nhà để ngủ thì chuông điện thoại reo. Tôi để bản thêu lại và đi vào.
– Alô?
– Xin chào! Hy vọng rằng tôi không nhầm số. Đây là sở cảnh sát Springfield.
– Cảnh sát? – Tôi hỏi lại, chờ đợi một tin xấu.
Thị trấn Springfield cách đây vài giờ đi xe. Tôi có vài người họ hàng sống ở đó. Tôi cũng từng học trung học ở Springfield, nhưng tôi đã rời khỏi đó nhiều năm trước.
– Chúng tôi có một lá thư nhờ tìm kiếm địa chỉ của Luanne Higgins. – Người cảnh sát tiếp tục. Higgins là tên thời con gái của tôi. Tôi vội đáp:
– Tôi là Luanne. Có chuyện gì vậy?
– Chị cô muốn tìm cô. – Nhân viên cảnh sát trả lời. Chị! Tôi thở dài và lắc đầu:
– Tôi không có người chị nào cả!
– Vậy sao? À, người ấy có yêu cầu chúng tôi để lại số điện thoại nếu như cô muốn trả lời.