Mạnh Tử là đại biểu xuất sắc của Nho giáo thời Chiến Quốc, thời kỳ nở rộ các nhà tư tưởng lớn với các trường phái như Pháp gia, Du thuyết, Nho gia, Mặc gia… (thời kỳ bách gia tranh minh). Trong hoàn cảnh lịch sử đó, Mạnh Tử phát triển thêm tư tưởng của Khổng Tử với chủ trương dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh, ông cũng là người đưa ra thuyết tính thiện của con người rằng con người sinh ra đã là thiện rồi nhân chi sơ bản tính thiện, tư tưởng này đối lập với thuyết tính ác của Tuân Tử rằng nhân chi sơ bản tính ác. Ông cho rằng “kẻ lao tâm trị người còn người lao lực thì bị người trị”. Học thuyết của ông gói gọi trong các chữ “Nghĩa”, “Trí”, “Lễ”, “Tín”.
MỤC LỤC
Vài lời thưa trước
Chương 1: THỜI ĐẠI
Chương 2: ĐỜI SỐNG HOẠT ĐỘNG CHÍNH TRỊ
Chương 3: DẠY HỌC VÀ VIẾT SÁCH
Chương 4: MUỐN THÀNH MỘT Á THÁNH NỐI NGHIỆP KHỔNG TỬ
Chương 5: TƯ TƯỞNG CHÍNH TRỊ
Chương 6: TƯ TƯỞNG KINH TẾ VÀ XÃ HỘI
Dưỡng dân và giáo dân
Không vô cớ gây chiến
Lạc ưu dĩ thiên hạ
Chương 7: TÍNH THIỆN
Chương 8: TỒN TÂM DƯỠNG TÍNH LUYỆN KHÍ
Chương 9: TƯ CÁCH VÀ TÀI NĂNG MẠNH TỬ
Tính tình và tư cách
Tài năng
BẢN DỊCH (trích Lương Huệ vương, thượng)
ĐỌC THÊM (Trích Sử Trung Quốc)