Ðồng hồ đánh chuông 8 tiếng khi tôi bước ra khỏi cửa Hội Quán Thám Hiểm và đứng bên hè phố nhìn xuống đại lộ. Bây giờ là buổi tối, người thành phố bắt đầu bước chân vào những cuộc đi ăn chơi ban đêm. Trong lúc đứng đó một mình, tôi bỗng cảm thấy rất rõ, rất mạnh, cái cảm giác bị người lạ rình mò, theo dõi. Tôi có cái cảm giác khó chịu đó từ hai tuần nay. Cảm giác làm tôi khó chịu và khó hiểu. Một cái gì đó làm cho tôi thấy lành lạnh, tê tê, nhột nhạt ở phía bên thân mình mà tôi nghi, tôi biết là đang có người rình mò, như làn da tôi cảm thấy mắt kẻ đó nhìn tới. Cảm giác của tôi là một cảm giác bén nhậy và kỳ lạ. Những con người cổ xưa sống trong những rừng sâu không có gì tranh đấu ngoài sức mạnh tay chân, đã có cái cảm giác như tôi mỗi khi có sự nguy hiểm đe doạ, rình rập. Hiện giờ, một vài giống dân vẫn còn sống đời thô lỗ trong những rừng sâu cũng còn cái cảm giác đó, trừ những kẻ đã giao thiệp với loài người văn minh hơn đến từ miền đồng bằng và đã làm quen với chất rượu mạnh của người miền xuôi.
Có điều làm tôi bối rối là tôi chưa tìm ra được kẻ nào đang theo rình mò tôi. Hình như tôi bị rình mò cả từ bốn mặt. Tôi nhìn từ đầu phố đến cuối phố. Có ba chiếc xe tắc-xi đậu ở đầu phố, nhưng trong cả ba xe đều không có người ngồi và ba bác tài xế đang nói chuyện với nhau, đứng xúm cả một chỗ. Tôi không thấy bóng dáng một kẻ khả nghi nào lảng vảng đâu đó quanh tôi. Những người đi lên đi xuống đều có vẻ vội vã. Tôi nhìn kỷ hàng cửa sổ, trên dẫy nhà bên kia đường. Tôi vẫn không thấy có bằng cớ gì cho tôi nghi ngờ kẻ, hoặc bọn lạ theo rình mò tôi đang nấp sau một ô cửa sổ nào bên đó. Vậy mà vẫn có những đôi mắt đang nhìn tôi lúc này, nhìn kỹ tôi không rời. Tôi biết chắc như thế.
Tôi bắt gặp cái cảm giác bị rình mò như thế này ở nhiều nơi trong vòng hai tuần lễ vừa qua. Tôi cảm thấy có kẻ rình mò tôi nhiều lần khi tôi đi vào Bảo Tàng Viện – đây là lần thứ nhất tôi có cảm giác bị người rình mò, theo dõi – nơi tôi tới để nhìn lại lần cuối bộ đồ trà bằng bích ngọc của nhà tỷ phú Vương Sâm triển lãm lần đầu mà cũng là lần cuối ở đó. Vì chính tôi là người đã đem bộ đồ trà bích ngọc quý giá ấy từ rừng núi Thượng Lào về đây để làm giàu thêm cho kho tàng châu báu đã nổi tiếng thế giới của tỷ phú Vương Sâm. Sau đó, cảm giác bị người rình mò lại đến với tôi nhiều nơi như ở trong rạp hát, trong hàng ăn, trong công viên, trên du thuyền, trong sòng bạc, nơi tôi chính mắt trông thấy số tiền bán bộ bảo ngọc tiêu tan đi nhanh như gió, nơi tôi nhận chân một sự thật là dù kiêu hãnh, dù tôi có thể làm được rất nhiều việc, tôi vẫn không biết đánh bạc và tôi không có may mắn ở bên bàn bạc.