Ngày xửa ngày xưa, có một lão nông hiền lành sống cùng với vợ ở một thôn làng nhỏ ngay chân núi. Hai người bầu bạn với chú thỏ trắng sống gần đó và yêu thương như con cái trong nhà. Cách đó không xa là nơi ở của một con tanuki (con lửng), nó cứ thỉnh thoảng chạy đến ruộng nhà ông mà phá hết hoa màu. Tình hình mỗi ngày thêm nghiêm trọng, đến một ngày ông lão quyết định phải bắt cho được con tanuki phá phách kia.
Một buổi sáng, ông lão ra đồng từ rất sớm, ông núp ở một góc đợi Tanuki đến rồi tóm gọn lấy nó. Ông bắt nó trói vào một góc nhà rồi dặn vợ kĩ càng và tiếp tục ra đồng làm việc.
Biết bà lão vốn tính hiền lành, Tanuki buông lời than thở. Thấy vậy bà lão thương tình nới lỏng dây trói cho con vật tội nghiệp (?) Nhưng ngay lập tức nó quay ra đẩy mạnh làm bà lão ngã lăn xuống đất, bệnh liệt giường một thời gian dài.
Ông lão tức giận kể lại chuyện đó cho Thỏ trắng. Nghe xong, Thỏ trắng gật gù, nói với ông:- Ông đừng lo, con sẽ trừng trị lão Tanuki đó, trả thù cho bà!!!
Vài hôm sau, Thỏ trắng diện bộ cánh đẹp nhất đợi Tanuki dưới một gốc cậy. Thấy Tanuki xuất hiện, cô bé nói với:
– Bác Tanuki ơi, cháu phải mang số củi này băng qua ngọn núi kia. Nhưng chân cháu lại bị thương, bác có thể giúp cháu được không?
Tanuki tưởng thật nên đồng ý, nó bảo Thỏ trắng chất củi lên lưng để nó vác hộ cho.
Thỏ trắng ở phía sau bắt đầu đánh lửa. Do vác đống củi cồng kềnh nên Tanuki không thấy được những việc đang diễn ra phía sau, nó hỏi:
– Có tiếng gì ồn ào ấy nhỉ?!
Thỏ trắng nhau nhảu trả lời:
– Chắc là tiếng mấy con chim trong bụi cây đằng kia đang hót đấy bác ạ!
Nghe thỏ nói, Tanuki không nghi ngờ thêm. Cuối cùng rồi thỏ trắng cũng đánh được lửa, cô bé châm ngòi, đốt chồng củi sau lưng Tanuki. Củi gặp lửa, cháy kêu răn rắc.
Tanuki lại hỏi:
– Có tiếng gì răn rắc ấy nhỉ?!
Một lần nữa, cô thỏ bình tĩnh đáp:
– Vẫn là tiếng chim hót thôi mà bác.
Tanuki lại tiếp tục đi về phía trước cho đến khi ngọn lửa bùng to, cháy xém một góc lưng. Nó mới hoảng hốt vất đống củi, vừa la vừa bỏ chạy thật nhanh.
Ngày hôm sau, Thỏ trắng tìm đến chổ Tanuki. Cô bé mang theo lọ thuốc bôi da được làm từ đậu nành… nhưng thực chất đó là hủ bột ớt của một loại ớt đỏ rất cay. Thấy Thỏ trắng đến với hủ thuốc trong tay, nó bèn nhờ Thỏ bôi thuốc hộ. Nhưng… thuốc – là ớt đỏ vừa chạm đến thì toàn thân nó đau tê tái. Nó la hét ầm ỉ, bò lăn cả ra đất, tay chân quơ loạn xạ trong không khí.
Vài ngày sau khi vết thương của Tanuki lành hẳn. Thỏ trắng lại tìm đến, rủ rê:
– Bác Tanuki ơi! Đi câu cá thôi bác!
– Câu cá? – Tanuki ngạc nhiên hỏi lại.
– Vâng – Thỏ trắng gật đầu và nói tiếp – Hôm nay trời nắng đẹp rất thích hợp để câu cá!
Khi Tanuki đồng ý, Thỏ trắng đề nghị:
– Nhưng mà bác ơi… bác phải đóng thêm một con thuyền nữa. Vì người cháu nhỏ nên đóng thuyền gỗ. Còn bác trông to lớn thế này, bác phải đắp một chiếc thuyền lớn bằng bùn bác ạ.
Con Tanuki ngu ngốc lại một lần nữa nghe theo mà không nghi hoặc gì.
Con thuyền bằng bùn chẳng mấy chốc đã đắp xong. Thỏ trắng cố chèo thuyền gỗ ra thật xa, ngày giữa lòng sông, nơi sâu nhất. Tanuki cũng hì hục chèo theo, nhưng chưa ra đến nơi con thuyền bằng bùn nhão dần nhão dần rồi chìm nghỉm.
Mặc cho Tanuki van lơn cứu mạng, Thỏ trắng nhanh chóng trèo đi. Trước khi quay vào bờ, cô bé không quên nói với lại một câu:
– Cho đáng đời quân gian ác! Đây chính là sự trả thù vì người đã làm bà bệnh nặng!
Con Tanuki vùng vẫy trong bất lực thêm 1 lúc rồi từ từ chìm hẳn, vậy là hết đời con vật độc ác.