Viên Ngọc Ước Nhỏ

Giới Thiệu Viên Ngọc Ước Nhỏ

Ngày xưa có một anh chàng nọ chăn trâu cho một nhà phú hộ. Một hôm anh đánh trâu ra đồng ăn cỏ.

“Một, ha, ba, bốn…một hai ba, bốn…một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… Hả! Tiêu rồi, đếm lại coi. Đâu rồi, đâu rồi…một, hai, ba…”.

Thật không may, trâu bị mất.

“Cái gì? Mất trâu của ta hả, còn dám về đây sao? Mau đền con trâu lại cho ta”.

“Ông ơi, ông tha cho con, con làm gì có tiền mà đến cho ông hả ông?”

“Không nói nhiều, không đền thì ông gông cổ lên quan đó”.

“Trời ơi, bây giờ làm sao đây? Mất con trâu thì lần này tiêu thật rồi, nghèo lại gặp cái xui nữa, khổ ghê…”.

Anh đang nằm bất động ngoài ruộng suy nghĩ chưa biết phải làm gì thì một con quạ từ đâu bay tới, quạ tưởng là một cái xác chết nên xà xuống.

“Hả…”

Anh nhanh tay tóm được nó.

“Muốn ăn thịt ta hả? Ta phải giết mi mới được”.

“Xin cậu làm ơn tha cho tôi đi, tôi còn phải nuôi một đàn con nhỏ ở nhà nữa”.

Nghe vậy, anh thương tình thả quạ ra.

“Thôi được rồi, ta tha cho ngươi đấy, đi về đi”.

Trước khi bay đi, quạ nhả ra một viên ngọc.

“Cảm ơn anh đã tha mạng, tôi tặng anh thứ này, đây là viên ngọc ước, có nó anh ước gì cũng được ngay”.

Anh chàng liền thử.

“Hử, ngọc ước hả…ta thử xem nào…ước gì ta có một con trâu”

Tức thì một con trâu to béo hiện ra.

“Hehe, con trâu thiệt rồi, ước gì có một ngôi nhà thiệt to…hay quá, vậy thì mình ước có một cô vợ thật là xinh đẹp nào…hả?…”

Anh liền dắt trâu về trả ông phú hộ rồi xin nghỉ việc. Nhờ có viên ngọc, cuộc sống hai vợ chồng đầy đủ, toàn vẹn, nhưng người vợ tham lam muốn cả gia đình mình cũng được sung sướng như vậy.

“Ở nhà nghen, tôi đi làm”.

Viên ngọc ước và con quạ trả ơn

Trong lúc chồng đi vắng, nàng đánh cắp viên ngọc quý rồi bỏ về nhà bố mẹ.

“Hả…hả…đâu rồi ta…hả”.

“Trời ơi…vợ ơi là vợ…”.

Anh bị mất viên ngọc, tiếc quá liền đi tìm…

“Mở cửa, mở cửa”.

“Cái gì?…đi về…”.

“Trời ơi, mất ngọc ước rồi, đau lóng quá đi…huhu”.

Bụt hiện ra và hỏi “Làm sao con khóc?”.

“Chuyện là như vầy…là vầy đó Bụt ơi!”.

Bụt liền bảo “Thôi đừng khóc nữa, để ta giúp cho con”.

“Nghe lời ta, nhớ nghe, làm như vậy đó”.

Anh liền làm như lời Bụt dặn, trồng ngay bông hoa trắng trước cửa nhà vợ, bông hoa tỏa ra một mùi hương thơm khác thường khiến cả nhà bên vợ xúm lại ngửi.

“Hừ, thơm ghê bà ha”.

Như lạ thay, vừa ngửi xong, mũi người nào người nấy cứ dài ra như mũi loài voi, trông thật tức cười.

“Trời ơi, sao mũi tôi lại dài ra, mũi của tôi…”

Anh nghe tin liền đến nhà vợ hỏi thăm.

“Cha ơi, nhà mình có chuyện gì mà buồn rầu vậy cha”.

“Con ơi, không biết nhà ta có tội gì, bị trời phạt như thế này, thiệt là xấu hổ quá con”.

“Hahaha, trời ơi, nhìn mắc cười quá. Là do vợ con nó ăn cắp viên ngọc quý của con đó cha”.

Nghe vậy, ông ta hối lỗi sai trả lại viên ngọc.

“Vậy hả? Trả con nè, chúng ta không cần viên ngọc này nữa đâu”.

Bấy giờ anh mới lấy bông hoa màu đỏ ra cho mọi người ngửi, tức thì mũi của mọi người co lại bình thường như trước. Cả nhà hối hận xin lỗi chàng trai. Hai vợ chồng lại sống hòa thuận với nhau.

Đọc Online Viên Ngọc Ước Nhỏ

Download Ebook Viên Ngọc Ước Nhỏ

Exit mobile version