Giới Thiệu Núi Cao Hoang Vắng
Chiều buông xuống mền núi Linh Sơn chầm chậm. Ánh nắng vàng ửng cả một góc rừng. Nhã Vy nhìn quanh quất, cô xốc nhẹ chiếc ba lô trên vai rồi đứng khựng lại trên miền núi ngắm trời. Cô chắt lưỡi:
– Ôi, cảnh đẹp quá. Danh Phương, Thiên Bảo chờ chút nha…
Vừa nói Vy bước nhanh đến bên dốc đá bẻ một nhánh hoa lan rừng màu tím nhạt bên cạnh giò lan đơm hoa đủ màu sắc. Hoa ban đang nở trắng rừng…
Hai chàng trai đứng lại chờ cô gái. Một người lên tiếng:
– Này Nhã Vy! Nhanh lên trời đẹp như thế nhưng tối rất nhanh. Đi lẹ lên kẻo tối mình sợ lắm.
Vy lắc lư hai bím tóc thả dài:
– Ê! Bộ tướng như voi mà sợ cái gì?
– Sợ ma.
– Ơ! Anh nói gì?
– Ma… ở núi thì có ma núi, ở rừng có ma rừng… cậu có nghe người ta kể không Bảo?
Thiên Bảo hất ngược mái tóc rất đẹp của mình lên giọng ngang bướng:
– Ôi! Ma với quỷ chuyện tào lao.
Nhã Vy không còn hứng thú với chuyện hái hoa, cô bước nhanh đến bên hai người rồi xen vào đứng giữa:
– Đi! Nhanh lên hai ông tướng!
– Ủa? Sợ rồi hả? – Danh Phương cười to.
– Các anh đừng có nói đến chuyện ma cỏ. Vy sợ lắm! Đây đến trạm Linh Sơn còn xa không anh Bảo?
– Theo bản đồ thì còn khoảng một cây số nữa, mình đi nhanh lên kẻo tối lạc đường thì nguy. Chốn rừng núi vắng vẻ biết hỏi ai?
– Cho Vy đi giữa nhà.
– Vy này. Cô thấy hứng thú khi lên đây thực tập không? – Thiên Bảo chợt hỏi.
– Lúc trước thì không bây giờ thì hơi ngán, nhất là ban đêm…
– Thiên Bảo, cậu có sợ ma không? – Danh Phương hỏi.
– Sợ cái con khỉ. Ma với cỏ, chuyện dị đoan mình chả sợ gì cả Chỉ hơi sợ… mấy ông kể ma sống mà thôi.
Vy ngạc nhiên:
– Ủa ma sống là gì hở anh? Sao có ma sống với ma chết nữa?
Danh Phương gật gù:
– Ôi! Hơi đâu mà hỏi. Ma sống là ăn cướp đó. Nó nhát người ta để thừa cơ hội… nhất là mấy người yếu bóng vía như cô đó, cô bé ạ!
– Xí! Các anh chọc quê Vy hoài.
Họ đi nhanh chân hơn. Đến ngã tư Thiên Bảo chần chừ:
– Mình sẽ đi ngã nào bây giờ nhỉ?
Danh Phương bước lên trước Vy:
– Anh Khiết Đăng dặn kỹ là cứ đi thẳng sẽ tới ngay… có người ra đón.
Trời tối dần. Qua khoảng rừng thưa cây cối lơ thơ, ánh sáng chiếu qua kẽ lá hắt xuống. Trời lạnh thấu xương, Vy kéo lại chiếc áo len và chiếc khăn quấn choàng kín cổ. Cả ngày đi mệt nhọc hai bàn chân đã mỏi mà Nhã Vy càng cố đi nhanh. Cô đảo mắt nhìn quanh, sợ bóng tối tràn về. Nhã Vy đâu thể cản được cái màu đen đặc sệt gần như ngộp thở ấy. Nó đang tràn về như cơn lốc, trước mắt Nhã Vy rừng dày đặc hơn, cây cối um tùm. Ba người như bước vào một thế giới khác. Đêm đen bao trùm lấy vạn vật, Nhã Vy cố thu mình lại trong chiếc áo khoác dày. Tay chân cô lạnh ngắt dù phía trước và sau đã có hai “hộ vệ” to con đi cùng.