Giới Thiệu Những chàng trai xấu tính
Hồi đó còn nhỏ nên chưa thấy hay, vì tôi cực kỳ dốt môn văn. Nhưng giờ đây lại có người làm cho tôi phải đọc, và càng đọc càng thấy hay. Hoan hô, ít ra thì tôi cũng đọc tiểu thuyết, tuy không nhiều nhưng chắc thời gian sắp tới sẽ đọc nhiều hơn.
Hồ bơi hình chữ L, chiều dài nhất chừng hai mươi lăm mét. So với các hồ bơi nổi tiếng trong thành phố thì đây là hồ bơi thuộc loại nhỏ nhưng bù lại nó có vẻ xinh xắn, sạch sẽ.
Quanh hồ là một khoảng đất rộng bày rải rác những băng đá để khách đi bơi vừa nghỉ chân vừa có thể nhấm nháp một thứ gì đó được phục vụ từ căng-tin tại chỗ. Vừa bước qua khỏi cổng, Biền đã buột miệng khen:
– Đẹp quá!
Tôi gật gù tán đồng:
– Ừ, cái hồ này trông xinh thật!
Tôi tưởng nghe tôi a dua, Biền sẽ khoái chí tử. Nào ngờ nó lắc đầu:
– Tao không nói cái hồ.
Tôi chưng hửng:
– Chứ mày bảo cái gì đẹp?
Biền chỉ tay về phía cuối hồ:
– Mày nhìn cái chỗ cái dù xanh kia kìa!
Tôi nhìn teo tay chỉ của nó, miệng há hốc:
– Cái dù đẹp?
Biền hừ mũi:
– Cái dù xấu hoắc chứ đẹp gì! Dưới cái dù mới đẹp!
– Ý mày nói cái… cán dù?
Biền có vẻ ngán ngẫm trước sự ngốc nghếch của tôi. Nhìn mặt nó, tôi đoán chắc nó đang hối hận vì đã lỡ kết bạn với tôi. Tôi nghe nó thở dài thườn thượt:
– Tao chưa thấy ai ngu như mày! Mày có thấy ai ngồi dưới cái dù xanh kia không?
Bị chửi nặng, tôi bắt đầu mới vỡ lẽ:
– À, té ra mày nói con nhỏ đó!
Biền nhếch mép:
– Chứ chẳng lẽ tao nói thằng cha La Kim Bụng kia!
Tôi lại trố mắt:
– La Kim Bụng nào? La Kim Phụng chứ?
Biền tặc lưỡi:
– La Kim Phụng là người mẫu thời trang! Còn ở đây là La Kim… Bụng! Chả kia kìa!
Bây giờ tôi mới nhìn thấy người đàn ông Biền nói. Ông ta mặc quần tắm, bụng to như thùng nước lèo, đang đứng khởi động trên bờ hồ. Ông ta nhún nhẩy, vặn vẹo thân hình trông thật buồn cười. Một số người đang bơi dưới hồ cũng ngước mắt nhìn lên chỗ ông và hào hứng chỉ trỏ. Nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục đong đưa cái thùng nước lèo của mình. Thật là một kẻ phớt đời đáng phục!
Trong khi tôi đang ngẩn người ra nhìn người đàn ông nọ thì Biền kéo tay tôi:
– Thôi, đi! Thằng cha “người mẫu” này uốn éo hoài cũng chừng đó kiểu, có gì đâu mà coi! Tôi ngoan ngoãn đi theo Biền. Nhưng nó không dẫn tôi tới chỗ phòng thay quần áo mà tiến thẳng
tới cái dù xanh. Phát hiện ra điều đó, tôi rụt tay lại:
-Đi đâu đây?
Biền cười cười: – Đi… làm quen.
– Thôi đi! – Tôi nhăn nhó – Lạ hoắc lạ huơ mà làm quen cái gì!
– Thì lạ hoắc tao mới làm quen, nếu đã biết nhau rồi thì làm quen chi nữa!
Lý lẽ của Biền khiến tôi cứng họng, mặt mày cứ đực ra. Biền giật tay tôi:
– Thôi đừng có trơ mắt ếch ra nữa! Theo tao lẹ lên!
Tôi liếm môi:
– Thế còn chuyện… đi bơi?
– Ối dào! Bơi thì lúc nào bơi chả được! – Biền vò đầu – Có ai dời cái hồ đi cỗ khác đâu mà sợ! Cãi không lại nó, cuối cùng tôi đành phải gật đầu:
– Ừ thì đi!
Tôi tưởng Biền sẽ tươi hơn hớn. Nào ngờ nó lại thở dài:
– Bây giờ thì muộn rồi thằng ngốc ạ!
– Sao kia? – Tôi không hiểu.
– Sao lại với trăng! – Biền bực dọc – Đợi cho mày “duyệt” xong cái khoản làm quen hay không, con nhỏ đó đã biến mất từ tám hoánh rồi!
Tôi giật mình liếc lại chỗ cái dù xanh. Quả nhiên con nhỏ đó đã bỏ đi đằng nào. Ngồi chễm chệ dưới cái dù bây giờ là một thằng cha to như hộ pháp, râu ria xồm xoàm. Lớ ngớ lại “làm quen” với chả, chả gõ cho bẹp đầu!
Tôi nhìn xuốn hồ:
– Hay nó xuống nước rồi! – Có thể! – Biền chép miệng.
– Vậy mình xuống nước mình… làm quen! – Tôi nói giọng chuộc lỗi.
Biền không thèm để ý đến sáng kiến của tôi. Nó bĩu môi:
– Tao không thích làm quen kiểu đó! Xáp lại dưới nước, không khéo bảo vệ hồ sẽ tóm cổ! Họ tưởng tao là… Trư Bát Giới!
Tôi nheo mắt:
– Mày là Trư Bát Giới chính hiệu chứ gì nữa!
Biền không nói gì, chỉ nhe răng cười hì hì. Khi cười, mắt nó híp lại, nom giống hệt Lão Trư.