Giới Thiệu Dường Như Ta Không Còn Bé Nữa
Vừa đặt chân lên bậc thang thứ nhất, Vi đã thấy hắn ngồi chồm chỗm trước mặt. Hắn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi gì đó mà cái mặt râu ria ngang dọc, trông thật đáng ghét. Hắn nhìn Vi chăm chú như thể từ khi cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ, hắn mới thấy người đẹp. Không lúng túng sửa lại vạt áo dài như lần đầu bị hắn nhìn, Vi cũng lì lợm chạm ánh mắt hắn. Như là ta nâng ly, chạm cốc vậy, biết không? Này, đứa con trai mà ta chưa từng biết tên, đừng hòng… Ô hay, hắn cười. Bực mình không! Có quen đâu mà cười. Vi nhớ rất rõ là hắn chỉ mới dọn về ở chung cư này chừng một tuần lễ thôi. Nhưng mà trời ạ, hắn có cái răng khểnh cực kỳ dễ thương. Con trai mà răng khểnh, mắt ướt, thường chỉ đa tình, yêu đương lung tung mà không làm được việc lớn. Xin lỗi, đừng quá tự tin về nhan sắc đàn ông của mình, Vi nhắm mắt, nghếch mặt lên trời, nhẹ nhàng bước qua…
– Cô nương ơi, cho tui hỏi…
Úi dào, hắn gọi mình là cô nương. Không nghe. Nhưng mà không được. Có khi mỗi người có một người là báu vật của riêng mình nhưng cứ làm bộ vô tình “đi lướt qua nhau” để làm chi vậy? Thôi, quay lại một chút đi, xem hắn nói cái gì.
– Ở chung cư này, không có nước xài thì đi đâu mà lấy?
– Bộ tưởng nước chảy vô tới nhà cho mình xài đấy chắc?
Hắn tròn xoe mắt, trông ngây thơ lắm. Cũng có khi là hắn nhỏ tuổi hơn Vi, phải kêu Vi bằng… chị cũng không chừng:
– Ừ, thì cái chuyện nước chảy vô mỗi nhà trong thành phố này có gì lạ đâu mà cô nương làm như tui mơ chuyện cổ tích vậy?
Vi chợt nhớ mình vô lý. Ừ, đã lâu lắm rồi, những người dân ở chung cư nghèo của cô đã mất đi khái niệm xài nước máy. Hệ thống dẫn nước đã bị hỏng từ tầng mười hai trở xuống có đến năm, bảy năm nay. Mỗi hộ phải đóng ít tiền để xây chiếc hồ chứa nước khổng lồ giữa sân chung cư. Ai muốn xài thì cứ xách thùng xuống mà lấy. Đôi bàn tay mượt mà, hồng hào, trắng múp míp của Vi cũng đã có những vết chai sần vì chuyện đi lấy nước. Vi nhìn người hàng xóm mới tội nghiệp:
– Đi mua lấy hai cái thùng, xuống dưới hồ, xách nước lên mà xài.
Dợm bước đi nhưng cô bé quay lại nhìn hắn tò mò:
– Ủa, vậy chớ suốt một tuần qua, ông đánh răng bằng cái gì?
Hắn vờ ngây thơ vô số tội:
– Bằng bàn chải và kem đánh răng.
Vi ném cho hắn một cái nhìn khó chịu rồi quay đi. Hắn bước theo như một cái đuôi:
– Đùa thôi, mỗi sáng, khi vừa trên giường bước xuống, tui dùng hai tay hứng lấy những giọt sương của hoa hồng, những hoa hồng trên bậu cửa sổ nhà lấp lánh nắng và tiếng chim…
Trời ơi, nói năng như nhà văn vậy. Vi phải quay lại nhìn kỹ cái bản mặt ấy một lần nữa xem sao. Hắn cười mới thật là tươi, khoe hàm răng trắng bóng và đều như hạt bắp, chẳng có vẻ gì là không có nước đánh răng suốt một tuần qua…