Giới Thiệu Dương Cầm
Công bằng mà nói thì tôi và Quân không hẳn là bạn. Chẳng có bạn nào mà lại lôi kéo con nít trong xóm làm hai phe, rồi đánh nhau tá lả! Đó là hồi xưa, xưa xửa xừa xưa. Còn bây giờ, nay nảy này nay, hứng lên thì… vặt tóc nhau, hoặc gấu ó nhau như chó với mèo. Trong các cuộc đấu tay đôi này, “không thể nói ai thắng ai bại, mà ai cũng đều… thương tích”. Đây là câu tâm đắc của Quân sau khi xem bộ phim Bao Công, và sau cả cuộc chiến tranh… nóng hổi lần thứ mấy… mấy… kéo dài hai tuần lễ. Đây không thể gọi là “giận hờn” được, nghe nó rất… vu vơ và có vẻ nữ tính quá. Tôi không giận nó vu vơ mà lần nào cũng có lý do rõ ràng và nó cũng thế!
Chúng tôi cũng không thể là kẻ thù của nhau. Chẳng có kẻ thù nào… thù nhau vài bữa xong lại… tay bắt mặt mừng, kéo nhau đi ăn uống, chở nhau đi học. Bao giờ chán hòa bình thì lại… thù tiếp. Cái đó nghe cũng vô lý như khi ai bắt bạn ăn cóc xanh không chấm muối.
Hay gọi là… người yêu?!
Ồ! Cái đó lại càng không thể nào… Chẳng có ai yêu nhau mà lại xưng… “tao, mày” như chúng tôi!
Vậy thì tôi cũng không biết quan hệ giữa tôi và Quân là cái chi nữa? Tôi nằm ngó mấy con thằn lằn bò lừng lững trên tường. Nghĩ hoài cũng không ra…
Cái thói quen “tao, mày” dường như đã nhập tâm từ lâu lắm rồi. Lúc hai đứa còn cởi trần tắm mưa, đánh nhau như ăn cơm bữa. Cho đến hết năm cấp 1, ngày nào tôi và Quân cũng đều mày mày tao tao tỉnh bơ suốt trên con đường đi bộ đến trường. Đến lớp, trước mặt mọi người lại rất con nhà lành mà “bạn và Quân” hay “bạn và Nha”. Lên cấp II, ba mẹ Quân sắm cho nó cái xe đạp. Thì cũng tốt, dĩ nhiên nó phải chở tôi, đỡ được quãng đường cho cái chân. Có một chút vấn đề xảy ra khi Quân “lên đời” cái xe đạp của nó thành một chiếc thể thao vào cuối năm lớp chín. Xe đạp thể thao không có yên sau, thành ra mỗi lần nó chở tôi, tôi đều phải ngồi trên cái đòn phía trước như… “một cặp… bồ bịch”. Tôi không thích làm “bồ” nó. Vì vậy, không biết làm sao, nó phải gắn thêm cái yên sau kèm theo “khuyến mãi”: “Mày đúng là đồ con gái phiền phức!”. Nói vậy rồi, hết sức lãng nhách, nó giận tôi hết hai tuần rồi mới cho tôi đi cái xe mới sửa của nó.
Bây giờ cũng vậy. Cứ mỗi lần chiến tranh, tôi lại suy nghĩ, không phải để xem ai có lỗi, mà chỉ để hiểu xem tôi và Quân là một cặp như thế nào. Cái lý do để tuyên chiến cũng lãng nhách như phần lớn lý do khác…