“Cây búa nói:“Tại sao quá cứng rắn!- than trong bếp một hôm hỏi kim cương: chúng ta chẳng phải là bà con họ hàng gần với nhau sao?”.“Tại sao quá mềm? Hỡi các anh, ta cũng xin hỏi các anh như thế: các anh- chẳng phải là anh em với ta sao?Sao quá mềm, quá nhu nhược và dễ khuất phục làm vậy? Sao quá nhiều khước từ và chối bỏ trong tâm các anh? Sao quá ít định mệnh trong ánh mắt các anh nhìn?Và nếu các anh không muốn là những định mệnh, những kẻ khốc liệt: làm sao một ngày kia các anh có thể cùng ta- chiến thăngs? Và nếu sự cứng rắn của các anh không muốn lóe sáng và cắt, cứa: làm sao một ngày kia các anh có thể cùng ta- sáng tạo?”
Buổi hoàng hôn của các thần tượng. Tác phẩm cuối cùng mà Nietzsche tự ngợi ca chẳng ngại ngùng như là một tiền sảnh để bước vào tòa lâu đài triết học của ông, như một bản toát yếu nhất trong số tất cả sách ông viết, xù lên lởm chởm những từ ngữ chiết xuất từ sinh lý học, bệnh lý học, triệu chứng học và dược học…