Mặt trời đỏ như quả gấc từ từ chìm xuống biển. Biển vào buổi hoàng hôn đẹp mê hồn. Vạch đường chân trời tím như nằm vắt ngang qua đỉnh núi mờ ảo xa xa. Mặt biển lam biếc bỗng thay màu loang loáng tím. Trong vịnh nắng ngoài biển, Mẫn Huy đang say sưa lấy những mẫu cát đủ màu sắc.
Ở chiếc lều trại trên bờ, Ngạn đang chờ cậu chủ về dùng cơm tối. Bất chợt Nhạn nhìn thấy trên ngọn núi thấp trước mặt một đốm lửa đỏ lập lòe và một bóng đen phất phơ lúc ẩn lúc hiện. Hoảng quá, Ngạn gọi Mẫn Huy hai ba lần.
Không có tiếng đáp lại. Một lát sau mới thấy Mẫn Huy lững thững xách mấy bịch cát đi vào. Thấy Mẫn Huy, Ngạn mừng rỡ hét lên như đứa trẻ:– Trời ơi, cậu đi xúc cát ở đâu mà mất biệt, tôi tưởng cậu bị sóng thần cuốn rồi chứ.Mẫn Huy trợn mắt la lên :
– Thằng quỷ, trù ẻo không hà! Làm gì có sóng thần chứ?
Ngạn bỗng hỏi:
– Thế lúc nãy cậu xúc cát ở đâu? Có thấy gì không?
– Thấy gì?
Ngạn rụt cổ:
– Ma!
– Cái gì?
Đưa tay chỉ về phía trước, giọng Ngạn đầy vẻ bí mật lần sợ sệt.
– Con ma áo đen, tóc xỏa phất phơ, cầm cục lửa đỏ quơ quơ, thấy ghê lắm.
Mẫn Huy đập vai Ngạn và cười ngất:
– Cái thằng, khéo tưởng tượng. Ma quỷ gì đâu.
Ngạn phân bua:
– Tôi thấy ma thật đó.
Mẫn Huy châm chọc:
– Mầy nằm chiêm bao phải không?
Ngạn ấm ức:
– Tôi vái trời con ma lúc nãy hiện ra trước mặt cậu.
– Tao đang chờ con ma trên đinh núi của mầy đó.
Dù Ngạn nói thế nào, Mẫn Huy cũng không tin mà còn chế nhạo Ngạn:
– Không có con ma áo đen nhưng có tiếng hú giữa biển đêm của mầy!
Là một thanh niên tuổi mười bảy, từng là người giữ xe cho công ty của ông Mẫn Kha – cha của Mẫn Huy – mà Ngạn lại rất nhút nhát và sợ ma. Hôm sau, Ngạn rời bỏ Mẫn Huy trở về thành phố.
Còn lại một mình, Mẫn Huy vẫn lang thang đi tìm các loại cát có sắc màu tự nhiên trên bãi biển vắng, trong những vách núi đá Mẫn Huy say mê công việc mà quên cả bản thân mình.
Buổi trưa, Mẫn Huy trở về lều trại trên tay cầm bịch cát khô lòng phơi phới hân hoan, Mẫn Huy huýt sáo một bản nhạc vui tươi. Bất chợt Mẫn Huy trông thấy bóng dáng một cô gái trong lều trại. Ôi ma! Chẳng lẽ con ma áo đen của Ngạn lại xuất hiện tại chỗ trú ngụ của Mẫn Huy đúng như lời dọa của Ngạn?
Mẫn Huy không tin. Làm gì có ma? Nhất là giữa ban ngày sáng trưng thế nầy?
Mẫn Huy thản nhiên bước vào “nhà” của mình. Một căn lều bạt che tạm bợ.
Chỗ ở của Mẫn Huy như là chỗ cắm trại vui chơi của học sinh sinh viên.
Cô gái lạ không hay biết. Mẫn Huy tha hồ quan sát cô. Cô gái mặc bộ quần áo cũ kỹ, bạc màu có vẻ quê mùa. Làn da ngăm ngăm rám nắng. Đặc biệt là mái tóc. Nếu các cô gái thành thị đua nhau nhuộm tóc vàng hoe thì cô gái biển nầy khỏi nhuộm, mái tóc của cô buộc túm đuôi gà cháy đỏ hoe vì nắng và gió biển.